Đây là chuyến đi của mọi thứ “Lần đầu …” của mình. Một chuyến đi đã để lại rất nhiều kỷ niệm không thể nào quên trong cuộc đời mình. Một chuyến đi đã thay đổi bản thân mình rất nhiều từ một cô bé mới chân ướt chân ráo tốt nghiệp đại học và mọi thứ bên ngoài giảng đường dường như đều rất xa lạ và mới mẻ.

(Nhóm mình tự làm những chiếc mặt nạ này và cùng nhau biểu diễn trong các làng ở Mysore)

Lần đầu mình được ra nước ngoài và là Ấn Độ – một Quốc gia mà theo truyền thông và nhiều người Việt Nam thời ấy (mình đi năm 2011) còn rất nhiều định kiến về lối sống, kinh tế và cả tệ nạn xã hội đặc biệt là nạn “Quấy rối tình dục” đang bị xã hội chỉ trích rất gay gắt tại Ấn Độ, nhưng với trải nghiệm 6 tuần của mình chỉ tại thành phố Bangalore và vùng quê ở Mysore miền Nam Ấn Độ, mình đã thấy người dân ở đây rất thiện lành, quý khách và giàu văn hóa truyền thống đến ngạc nhiên.

 

(Mình cùng người bạn Philiippines thử Sari và quần áo truyền thống Ấn Độ. Mặc Sari phức tạp ghê, không dễ như mọi người nghĩ đâu nha)

Lần đầu mình được trải nghiệm sống và làm việc 24/24 cùng với các bạn Tình nguyện viên nước ngoài đến từ các nước trên toàn thế giới. Âu có, Á có và Mỹ La Tinh cũng có. Mọi người đều rất xa lạ vào những ngày đầu tiên nhưng trở lên gắn bó và khăng khít đến ngày cuối cùng khi tạm biệt nhau ở sân bay. Tất nhiên, mọi thứ đều không chỉ có màu hồng, mỗi quốc gia, mỗi nền văn hóa khác nhau đều tạo lên tính cách của mỗi người khác nhau, và dĩ nhiên điều đó sẽ không thể tránh khỏi những xích mích hay hiểu lầm trong quá trình làm việc và hoạt động cùng nhau. Nhưng điều mà mình học được ở đây, đó chính là cách sống, làm việc và dung hòa với những người bạn khác về văn hóa và màu da này.

 


(Trước các buổi diễn, chúng mình đều mất ít nhất 1 ngày để lên kịch bản và tập luyện. Căng não lắm đấy)

 

(Mình trong bộ áo váy đồng phục của các em cấp 3 và được các mẹ ở đây tết tóc và trang điểm sao cho giống các bé gái ở đây nhất. Nhưng không giống lắm thì phải haha)

 

(Các khán giả ngồi quanh khắp nơi, chỗ nào thoải mái thì họ ngồi vì cũng không có ghế hay chỗ ngồi thoải mái cho mọi người)

Lần đầu mình được diễn kịch và được thỏa sức thể hiện bản thân dù tiếng Anh của mình không được tốt cho lắm. Mình được học cách diễn đạt sao cho tự nhiên nhất trước đám đông, được hòa mình vào những giai điệu nhảy truyền thống, được trải mình vào những nhân vật có thực trong cuộc sống hằng ngày của người dân ở đây qua những buổi biểu diễn và trang phục truyền thống của họ.

 

(Đây là phân cảnh mình bị bố mình bạo hành. Mẹ mình mặc áo mầu xanh, còn người anh ốm đang nằm dưới đất vì uống phải nước bẩn)

(Thiếu đạo cụ nên mọi người đều phải vừa diễn và vừa tưởng tượng)

Chúng mình cùng người dân ở đây thảo luận về những vấn đề liên quan đến cách sử dụng nước sạch và làm sao để sống cũng như sinh hoạt một cách vệ sinh nhất giúp cải thiện cuộc sống của người dân nơi đây.

(Đây là mẹ của cả đoàn, cùng diễn kịch, phiên dịch và chăm lo cho các TNV trong đoàn. Dễ thương lắm!)

Và còn rất nhiều những “Lần đầu…” khác nữa trong 6 tuần mình tham gia hoạt động tình nguyện ở Ấn Độ, mỗi trải nghiệm đầu tiên ấy đã giúp mình trưởng thành rất nhiều và đã góp phần tạo lên tính cách cũng như con người của mình ngày hôm nay. Cũng đã 8 năm kể từ ngày mình hoàn thiện dự án và trở về Việt Nam, mọi thứ có thể thay đổi, nhưng tình bạn và những kỷ niệm mình đã có được trong chuyến đi ấy sẽ luôn còn mãi.

(P/S: Các bạn trong camp của mình đã đến VN thăm mình vài năm sau đó và chúng mình vẫn luôn giữ liên lạc đến bây giờ)

MỌI THẮC MẮC VỀ DỰ ÁN NHÓM XIN LIÊN HỆ:

CHƯƠNG TRÌNH VGO Việt Nam

Website: http://VGO.vn/

Facebook: https://www.facebook.com/VGOVIETNAM.vn/