Tôi vốn không thích du lịch để thỏa mãn sự thích thú cá nhân mà muốn trải nghiệm nhiều hơn, muốn làm một điều gì đó có ích. Tình cờ biết đến chương trình tình nguyện của VGO, tôi đã lập tức đăng kí tham dự và chuẩn bị cho chuyến đi đến Kumamoto, Nhật Bản. Thành thực mà nói đây là lần đầu tiên tôi bước chân rời khỏi đất nước mình, cũng lo lắng nhưng hồi hộp và phấn khích lắm.

Từ thông tin mà tổ chức bên Nhật gửi về, tôi cũng chuẩn bị tinh thần đón nhận nhiều công việc và cuộc sống sinh hoạt chung với nhiều người mà mình không quen biết. Thế nhưng mảnh đất nơi tôi dừng chân đã hơn cả tôi mong đợi.

Chúng tôi có tám thành viên, 3 người Nhật, 2 người Đức, 1 người Nga, 1 người Thái lan và 1 người Việt nam là tôi. Mọi người đều rất hòa đồng, vui tính và tốt bụng. Chúng tôi nói chuyện với nhau cả bằng tiếng Anh và tiếng Nhật, và tôi phải nhấn mạnh rằng sự khác biệt về ngôn ngữ không phải là rào cản. Khá ngạc nhiên là sau một thời gian cùng sống, có khi dù chưa nói hết câu chúng tôi đã hiểu ý nhau rồi. Ở đây chúng tôi đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Trước hết phải nói đến một bất ngờ lớn là chúng tôi được phân hẳn một căn nhà để sinh hoạt trong suốt thời gian làm việc, một căn nhà truyền thống của Nhật Bản và được gọi là “Minna no ie – ngôi nhà của mọi người”. Trong nhà đầy đủ tiện nghi, không thiếu một thứ gì. Tiếp đến là cả 8 người chúng tôi đều ngỡ ngàng trước sự thân thiện và ấm áp của người dân nơi đây. Trong suốt thời gian sinh sống, hàng ngày những người hàng xóm và dân cư quanh vùng đều mang đến tặng những rau củ quả tươi ngon nhất mà họ trồng được, chưa kể đến bánh kẹo thì nhiều vô kể. Có cụ bà còn gọi chúng tôi sang nhà bà chơi, dạy chúng tôi làm nhiều món ăn truyền thống rất ngon. Ngôi nhà của chúng tôi nằm ở vùng ngoại ô nên không khí rất trong lành, phía trước nhà là đường xá, ruộng vườn, sau nhà là rừng cây đẹp vô cùng, cách đó không xa còn có cả công viên nên chúng tôi thỉnh thoảng dạo chơi ở đó.

Công việc chính của chúng tôi là công tác chuẩn bị cho lễ hội biểu diễn nghệ thuật cho thiếu nhi. Các đoàn kịch nghệ, múa rối,..v..v.. sẽ đến trung tâm nghệ thuật ở đây để trình diễn cho trẻ em xem. Vì vậy ngay từ khi đến đây, chúng tôi phải đến các tiểu học để giao lưu với các bé và quảng bá cho lễ hội. Các em học sinh cực kì dễ thương và thông minh. Gần đến ngày diễn ra lễ hội thì đến trang trí và phụ giúp sắp đặt và bố trí các phòng biểu diễn. Công việc không nặng nhọc nhưng số lượng công việc cũng khiến chúng tôi luôn tay luôn chân. Những ngày lễ hội thì chúng tôi được phân công tổ chức một khu vực vui chơi cho trẻ em (gấp origami, vẽ tranh, làm đồ thủ công, chơi các trò chơi vận động,..v..v..) và ai cũng có thể tưởng tượng ra rằng được vui chơi cùng các em bé thì vui đến nhường nào.  Sau lễ hội thì chúng tôi phụ giúp dọn dẹp và cất đồ đạc, tám người chúng tôi làm việc nghiêm túc và phối hợp với nhau ăn ý lắm nên công việc luôn được hoàn thành nhanh gọn.

Hàng ngày chúng tôi chia nhau thành 3 nhóm, luân phiên nhau nấu nướng, rửa chén đĩa và lau dọn nhà cửa. Sau một ngày làm việc, chúng tôi lại ngồi với nhau, kể cho nhau nghe về đất nước của mình, chia sẻ cảm xúc về công việc và cuộc sống. Ngôi nhà lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười của chúng tôi. Những ngày nghỉ chúng tôi cùng nhau đến trung tâm thành phố chơi và mua sắm. Cô quản lí của tổ chức tình nguyện còn đưa chúng tôi đi thăm những địa điểm nổi tiếng ở tỉnh Kumamoto. Thế rồi một tháng trôi qua nhanh đến nỗi chả ai trong ‘minna no ie’ nhận ra. Chúng tôi tổ chức tiệc chia tay nhau vào tối trước hôm khởi hành. Ai cũng đều rất vui vẻ và tặng nhau những món quà nhỏ cùng những lời nhắn đầy xúc động. Vậy mà đến sáng hôm chia tay, tất cả cùng ôm nhau òa khóc vì không thể tin được rằng chúng tôi phải xa nhau thật sự bởi chúng tôi đã cùng sống với nhau như một gia đình ở ‘minna no ie’.

Sau một tháng ở Kumamoto, lần đầu tiên tôi nhận được nhiều cảm hứng và nguồn động lực đến thế. Chuyến đi này đã cho tôi một trải nghiệm quý giá mà tôi sẽ không bao giờ quên.
Xin cảm ơn những bạn bè cùng sống với tôi, những người dân tốt bụng ở Kumamoto và cảm ơn những anh chị ở VGO đã giúp tôi có được chuyến đi này.

Lê Phúc Diệu Linh.