Chia sẻ của cô bạn lần đầu trải nghiệm cuộc sống tự lập, xa gia đình
Hôm nay mới có thời gian kể lại hành trình 26 ngày trên đất Pháp mà không một giây phút nào tôi quên được vì từng giây phút, từng câu chuyện đều đáng giá ngàn vàng. Chuyến đi này đã mang lại cho tôi nhiều hơn những gì tôi tưởng tượng.
“Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn’’
Lời đầu tiên xin gửi đến VGO và đặc biệt là chị Thu đã tạo điều kiện cho em tham gia và trải nghiệm dự án này!
Là một cô sinh viên năm 3 học viện Ngoại Giao, đã từng học tiếng pháp được 5 năm, thế nên không biết bao nhiêu lần có ý định tìm chương trình để đi Pháp, để xem thật sự nước Pháp có là minh chứng cho những điều mình đã học hay không. Nhưng tất cả mọi dự định đều chỉ là dự định vì 1 phần không dám bỏ dở, bảo lưu chương trình đại học vì chưa học xong (lúc đó có ý định đi Aupair vì mất tận 1 năm, và phải bảo lưu 1 năm) thế nên cảm thấy chưa phù hợp với mình. Rồi bằng cách nào đó thật là tình cờ Fanpage của VGOVN hiện lên trên newsfeed, tò mò vào xem rồi tìm hiểu các kiểu sau đó là chuẩn bị hành trang lên đường.
Lần đầu tiên đi xa nhà đến như vậy, 12 giờ bay, rồi lạc đường ngay từ khi xuống sân bay, cũng hoang mang chạy tung tóe đi hỏi để bay chuyến tiếp theo đến thành phố nơi diễn ra dự án. Rồi tự mò mẫm đi bus, tàu đến meeting point. Khoảnh khắc đó tớ cảm thấy vừa sợ lại vừa vui. Trước đi đâu cũng bố mẹ làm hết cho, chỉ đi nên chẳng bao giờ để ý gì cả. Lúc tự làm mọi thứ ở nơi đất khách quê người mới cảm thấy khôn ra nhiều lắm. Cái cảm giác ‘’một mình’’ hóa ra lại dạy tớ nhiều điều đến thế. Làm tớ lại thấy thấm hơn bao giờ hết lời của blogger Nhi Đặng:’’Đi 1 mình thật sự là cách tốt để rèn luyện kinh nghiệm sống, biết được điểm mạnh và yếu cũng như học cách vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân. Biến điểm yếu thành những điểm mạnh. Khi bạn thường xuyên làm điều đó, bộ não bạn sẽ thức tỉnh mỗi ngày trong cuộc sống ( thay vì nó được lập trình chỉ lặp đi lặp lại thói quen hằng ngày của bạn ), giống như não tôi đc mổ banh ra, và tôi muốn được đánh thức như vậy mỗi ngày trong đời.’’
Tất cả mọi thứ đều có lần đầu tiên, bản thân tớ cũng vậy, bỡ ngỡ từ những ngày đầu tiên tham gia workcamp, từ cách ăn uống đến cách sống của người dân ở vùng đất mới này, dù trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý thật là tốt, hình dung mọi thứ rõ ràng :))
Thực sự khoảng thời gian trải nghiệm dự án là khoảng thời gian ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình tính đến thời điểm này. Từ việc gặp gỡ những con người tuyệt vời, đến những hành trình du lịch ngắn cùng những con người đó. Thông thường bọn mình làm việc từ 8h đến 12h trưa, và buổi chiều là tụ tập chơi board game hoặc đi giao lưu với người dân địa phương.
Một trong những điều mình cảm thấy may mắn nhất đó chính là sang Pháp đúng vào dịp Quốc Khánh Pháp 14/7 và đặc biệt hơn nữa đó chính là xem trận chung kết World Cup giữa đội tuyển Pháp vs Croatia và thực sự xúc động khi hòa mình vào không khí mừng chiến thắng Pháp vô địch WC. Hơn nữa là mình sn 1998, năm Pháp lần đầu tiên vô địch WC, và năm nay 2018, lại có mặt thực sự không thể nào đúng thời điểm hơn, sau 20 năm, Pháp lại nâng cúp vàng lên 1 lần nữa. ^^
Để mà kể về những câu chuyện trong workcamp thì thực sự không bao giờ hết, câu chuyện nào cũng hay và đáng nhớ.
Cuối tuần thì anh Jacques (leader) sẽ lái xe đưa cả nhóm đi chơi, tắm biển hoặc đi xem concert, đi giao lưu với 1 workcamp khác hoặc sang các vùng khác, thành phố khác để bọn mình có cái nhìn phong phú hơn về nước Pháp, cũng là 1 cách để khám phá, trải nghiệm.
Mình sẽ không bao giờ quên một anh Jacques (leader) vui tính, thân thiện, tỉ mỉ, take care cho từng người như thể vừa là bố vừa là mẹ của mọi người. Cũng không thể quên được 1 Salvatore – chàng trai Mexico hoang dại, funny. Hay 1 Natalia đảm đang nấu ăn ngon, nữa là 1 Monica em út giàu cảm xúc sống tình cảm. Ngoài ra còn 2 thanh niên lúc nào cũng sợ mọi người đói Mustafa vs Enzo…. Không bao giờ có thể quên được!
Mấy hôm gần hết dự án mặt ai cũng chảy thề lề, buồn thiu nhưng không 1 ai nói ra, tất cả đều cố gắng làm cho nhau vui vẻ nhất có thể. Rồi ngày chia tay định mệnh cũng đến, nhớ hôm đó trời âm u như khuôn mặt của chúng mình vậy. Cố gắng trao cho nhau những cái ôm chân thành nhất mà chỉ muốn chực trào nước mắt. Nhớ em Mustafa đã nói với mình là ‘’C’est la vie!’’, cuộc sống mà, tránh sao được, nhớ thì nhớ thật nhưng đã kết thúc rồi. Lúc ngồi trên tàu tớ vừa đói nhưng lại vừa buồn thế là vừa ăn bánh quy vừa khóc nức nở :)) Nhớ lắm
Nhờ workcamp mà mình biết nhảy 1 vài điệu, hay học được những món ăn ‘’lạ’’ nhất tớ từng được ăn, hay học được những quy tắc ứng xử, biết ‘’uống rượu bia’’ mà không say :)) Trên tất cả là tiếp xúc với những con người khai sáng tư tưởng của tớ. Sau 1 tháng ở Pháp, con người tớ thực sự đã thay đổi rõ rệt, cả trong suy nghĩ và hành động. Càng ngẫm càng thấy ‘’Đi một ngày đàng học một sàng khôn’’!
Tóm lại, chuyến đi lần này đã tiếp thêm năng lượng cho mình để có cảm hứng sẵn sàng cho các chuyến đi kế tiếp trong tương lai. VÀ đối với mình, không có gì phù hợp hơn là các dự án của VGOVN, hãy trải nghiệm, thử sức để khám phá những giá trị ở những chân trời mới!
See you again!
—– Chia sẻ của TNV Đỗ Thị Thanh Hà tham gia dự án tình nguyện ngắn hạn tại Pháp ——