Tallinn – Những bước chân đầu tiên 19h45p bước chân khỏi máy bay, lòng con bé háo hức đến khó tả, bước chân nó không nhanh lên được cứ chậm chậm từ từ nhìn…
- Tallinn – Những bước chân đầu tiên
19h45p bước chân khỏi máy bay, lòng con bé háo hức đến khó tả, bước chân nó không nhanh lên được cứ chậm chậm từ từ nhìn ngó, hít hà cái không khí se se này.
Đến cửa customs: “ what do you do in Estonia?”- vì là volunteer nên tôi được đặt cách vào phòng chờ để tra hỏi, 15 phút ở đó để họ chất vấn, để được đóng cộp con dấu- nhưng con bé vẫn không thấy sợ hãi gì, nó trả lời với điệu bộ thảnh thơi, miệng cứ chúm chím cười với người ta “ông Hải Quan to ụ, mặt không có nhếp nhăn của cười được”.
Tallinn đón tôi với nền trời xám xịt cùng hạt mưa li ti không đủ làm ướt mái tóc và gió. Vác trên vai balo ăn mày, áo ấm khăn quàng kín mít cùng ô màu hồng xưng xưng, con bé lượn vòng trước chuyến xe tới chỗ làm.
Không khí yên tĩnh đến khó tả, dù đó ở gần trạm xe lớn nhất thủ đô, đó là ấn tượng đầu tiên của con bé. Rồi qua đường, vụt vụt- xẹt, đó là những âm thanh con bé nghe được và rất thích thú, đến nỗi con bé cứ đứng ở ngã tư để chỉ nghe và ngắm cách ô tô đi- tất cả các xe đều như vậy như một chu trình được lập trình sẵn. Rỗi có những chỗ không đèn đỏ, chỉ cần có người chuẩn bị sang đường, với vận tốc rất nhanh nhưng họ dừng rất chuẩn sau vạch trắng, ôi những con người ý thức là đây.
Trước khi đi, cũng được biết ít kinh nghiệm ở đây, họ bảo con người đây rất lạnh, chỉ có khi thân rồi thì dễ thương lắm. Hình như con bé may mắn lắm, nó bị lạc đường do mải miết ngắm nghía, rồi không nhận ra đường nào để đến chỗ tổ chức nữa, nó hỏi đường 3 người, họ chỉ cho tận tình từng bước đi, từng chuyến buýt, và rồi con bé vẫn lạc- có thể đây là điểm yếu đầu tiên nó nhận ra về bản thân. Và rồi người thứ 3 ở trạm buýt, anh chàng- nụ cười thiên thần ^^- anh đã dẫn nó đến đúng địa chỉ mặc dù quãng đường đi bộ không phải là gần, ôi lần đầu tiên, không thể tin được, mọi hình dung về vùng đất này đã đối ngược hoàn toàn. Trên đường, bọn tôi nói rất nhiều- không hiểu sao con bé có thể nói được nhiều đến vậy- chỉ có 1 ngày thôi con bé đã quay ngược hoàn toàn với Việt Nam.Con bé chỉ biết cám ơn và đưa kẹo cho anh, còn cả contact nữa chứ, mọi thứ đều là lần đầu tiên, vì con bé rất biết ơn và không khỏi bất ngờ, cứ như trong mơ chưa tỉnh vậy.
Còn chụp ảnh kỷ niệm nữa chứ, đang rất bận mà anh vẫn nán lại chiều hết mọi yêu cầu của con bé, anh cao quá phải cúi xuống mới chụp được @@
Con bé cũng không quên lời cô dặn :”Take a lot of selfies”, nên chỗ nào đặt chân y như là có mấy tấm selfie rồi. Nó chỉ muốn lưu lại những cảm giác này thôi, enjoy every moment.
- Sống trong môi trường quốc tế
Cũng được 2 tháng sống ở một môi trường hoàn toàn khác. Sống, làm việc với những con người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Với việc thích nghi hình như là chậm như mình, 2 tuần vẫn chưa phải đủ để có những cuộc nói chuyện thật thoải mái như 2 đứa thân nhau. Có thể mình hơi khép mình quá, hoặc là quá dè chừng, hay giữ khoảng cách với họ.
Nhưng một khi đã hiểu nhau rồi, cái mối quan hệ ấy còn hơn cả thân nữa, họ xem mình như thành viên trong gia đình, quan tâm chăm sóc đến từng chi tiết nhỏ.
Như đứa e từ Czech Public, ban đầu rất khó để nc vs nó, chắc vì là đứa cá tính nhất, hay nói thẳng và có gương mặt biểu cảm trong mọi tình huống. Vì vậy mình cũng có khoảng cách gì đó trong những ngày đầu làm việc. Nhưng rồi nó là đứa bạn có mqh tốt nhất với mình ở đây. 2 đứa có thời gian hiểu nhau hơn, biết nhiều hơn về cá nhân mỗi người. Bất ngờ nhất với 3 ngày ngắn ngủi đến thăm gia đình nó, bản thân đã học được rất nhiều từ đây. Họ rất hiếu khách, ở đây cứ cảm giác như VN mình vậy. Mẹ hôm nào cũng nấu bánh , rồi các món truyền thống bắt thử hết. Bố dù không nói được tiếng anh, nhưng luôn quan tâm hỏi han xem mình thấy thoải mái không, nụ cười của bác làm mình nhớ mãi. Ông bà luôn bắt em ý phiên dịch để hiểu hơn về VN, mình vui lắm khi được khoe Vietnam đẹp như thế nào, rồi bắt ăn hết phần bà nấu, cứ bảo thêm đi thêm đi, không ăn hết là mất lịch sự đó.^^. Về em ý, dẫn mình đi hết ngóc ngách ở đây, thử hết các trò chơi, rồi còn dẫn bạn đi cùng mình nữa. Nhớ nhất trượt băng, cứ nghĩ mình không biết trượt chắc cũng chẳng vui được mấy. Nhầm rồi, mình đã quá sai khi nghĩ vậy. Em ý cùng cô bạn thân giúp mình ngộ ra suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Chắc chắn mình đã học được bài học lớn từ đây.
Còn cô bạn từ Đức, cứ nghĩ sẽ chỉ là mqh xã giao thôi, vì bạn ý rất hoàn hảo, lịch sự để mình cảm giác được khoảng cách vô hình. Những ngày cuối của camp, khoảng thời gian đi chơi, nói chuyện cùng nhau nhiều nhất, tất nhiên cái khoảng cách đó bị mất đi. Đến thăm Berlin, mình chọn nhà bạn ý chỉ nghĩ qua đêm thôi. Nhưng không, một lần nữa để ngộ ra, dù trời mưa rét, bạn ý vẫn giành thời gian đưa mình lượn lờ thành phố trong lúc đống bài tập ngập đầu.
Hay anh bạn người Ukraina, chỉ tình cờ gặp, giúp đỡ đi đường, rồi chat qua lại đôi lần, và lần gặp thứ 2. Mỗi lần 1 cảm nhận, từ kind person, đến khó nc, rồi rất nhiệt tình. Và giờ là bạn tốt.
Thật khó để có khởi đầu tốt một mqh khác văn hóa. Nhưng nó rất rất đẹp khi bạn biết mở lòng, cố gắng hòa nhập với môi trường đa sắc tộc này.
Bây giờ tôi cũng đang bắt đầu với môi trường mới nữa. Nó khó hơn lần trước, vì là người lớn tuổi hơn mình, là người của công việc và có suy nghĩ rất khác mình nữa. Nhưng mình tin rồi cái kết đẹp cho những giây phút ít ỏi ở đây.
- Mùa tuyết đầu tiên
Painting, paiting, moving moving, what is strange sound here?
Đang tập trung hoàn thành những bước cuối nhiệm vụ ở đây, trong đầu không nghĩ là có điện thoại đâu. Ngạc nhiên cứ nghĩ có chuyện j xảy ra chăng, hello- hey, i’m Emma here, look at outside, snow faliing down already.
What???, tôi nhảy cẩng lên, tót gần cửa sổ với miệng chữ O mắt chữ A. Woa tuyết đầu mùa, trong cái hoàn cảnh này nữa, không thể nghĩ tới được.
1 lần từ 2 tuần trước tôi bị hụt rồi, bạn báo thứ 2 có tuyết đó mày, trong lòng cứ ngóng, sáng dậy thật sớm để xem, không ngờ là mặt trời cơ chứ chẳng thấy tý lạnh nào. Nó bảo forestcard here too bad.^^
Bây giờ không có một chút chuẩn bị j, lại quá bất ngờ, trong đầu những ý tưởng làm với tuyết lại tung tóe ra. ^^
Nhưng ngày tuyết đầu nó không như trong phim. Mặt đất ướt sũng vì nhiệt độ chênh lệch, tuyết rơi xuống là tan thành nước. Nhiệt độ không quá lạnh, vẫn có thể nhảy nhót ngoài trời mà không có găng tay. Cộng thêm cái di động quá tồi nên không thể ghi lại cảm giác đầu tiên được, phải blog ngay không tôi sợ lần tiếp nó không còn được vẹn nguyên.
Bạn tôi bảo, tuyết ở đây giày tận 30cm, nó mới đẹp trời cũng không quá tối. Hy vọng tuần cuối cùng tôi có thể làm được mục đích cươi cùng ở đây.
- Đầu cuối là một
Tallinn 7:46 trên bus lên sân bay. Hôm nay trời cũng âm u, có mưa li ti như ngày đầu mình tới đây. Chắc vì Estonia lưu luyến mình mà, cũng đúng nếu như đang ở lại thì còn nhiều việc muốn để làm mà. Giờ càng hiểu rõ hơn câu nói của đứa e :“ 1năm không đủ ở Việt Nam được”, nó một ngày muốn quay lại rồi sống ở đây. Còn mình lưu luyến vì nhiều việc muốn làm phát sinh thêm trong quá trình đi, mặc dù mục đích của chuyến đi cũng hoàn thành rồi.
Rồi một ngày quay lại Châu Âu chỉ để hoàn thành mục đích mới chứ không phải sống, vì mình phát hiện mình rất yêu Việt Nam.
Đi xa rồi mới phát hiện mình yêu nước đến nhường nào. Chỉ cần có ai biết về Việt Nam, muốn hiểu hơn rồi hỏi tới tấp về nước mình vui, tự hào lắm. Còn phát hiện ra mình chưa hiểu hết về đất nước natural này, để rồi đôi lúc ấp úng về những thứ thuộc về đất nước.
Để rồi về nước mình tìm ra lối thoát cho cái đầu cổ hủ, sợ stress này.
Chào Tallinn, chào Hiiumaa, chào những món ăn quốc tế trong 3 tháng này và cả những mối quan hệ open mind with knowlege, hẹn một ngày gặp lại với một vai trò hoàn toàn khác.
- Ba tháng cùng chăng đường mới
Chia tay mẹ ở sân bay, tự tin bước vào cổng hải quan nhưng thực lòng rất lo lắng về chuyến đi xuất ngoại đầu tiên, ngoái đầu nhìn mẹ nước mắt chực ra chỉ muốn quay ra với mẹ thôi. 3 tháng sau hành trình tìm kiếm bản thân, tôi đã tự tin nói dối mẹ giờ bay, từ chối mọi lời đề nghị ra sân bay đón, một mình về đến nhà với hành lý over weight.
3 tháng tuy quá ngắn cho những gì muốn học hỏi thêm ở nơi đây, nhưng là 3 tháng được sống ý nghĩa trọn vẹn từng giây, được hiểu hơn cảm giác cưỡi ngựa xem hoa là như thế nào. Đủ để nhận ra lòng yêu nước rất lớn sau series Vietnam cultural cafe ở trường học. Đủ để hiểu biết rõ hơn khả năng bản thân mà ở Việt Nam mình không thể nhìn ra.
Khi làm được điều mình muốn vì bản thân họ chứ không phải ai khác là lúc họ xinh đẹp nhất. Mình cũng được xinh đẹp với cách đó trong khoảng thời gian này