Trở về từ chuyến đi Nhật đã hơn 1 tuần (cho đến khi hoàn thành những dòng cuối cùng thì đã hơn 3 tháng). Mọi thứ cuốn vào guồng quay mới, công việc mới, cuộc sống mới, nên mãi chưa có thời gian ghi lại những thứ đã đi qua, cảm thấy, nhìn thấy, sờ được, ngửi được, nếm ra…. trong 3 tuần ở Nhật. Vì thời gian có hạn, nên có lẽ những mạch cảm xúc sẽ tới, đi, rồi lại tới liên tục, cho tới khi tất cả được viết ra, vẹn tròn như một bài ca.

Không thể hiểu rõ về văn hóa một quốc gia nếu chỉ dành 3 tuần ở đó. Tuy nhiên, việc sống, ăn, ngủ, làm việc với những người bản địa vì 1 mục tiêu duy nhất thật sự là trải nghiệm khiến bản thân trưởng thành hơn rất nhiều.

Mình đăng kí workcamp tình nguyện theo chương trình của International Cultural Youth Exchange – Vietnam, bởi dự án này làm về trại hè thiên nhiên ở Nhật Bản – lĩnh vực mình rất muốn được học hỏi từ nền giáo dục tiên tiến ấy. Trại hè yêu cầu biết cả tiếng Anh và tiếng Nhật dù tiếng Nhật chỉ ở trình độ cơ bản. Mình thì một chữ tiếng Nhật bẻ đôi cũng không biết, nhưng vẫn cứ lao vào dự án, với dự định là sẽ tự học ít nhiều tiếng Nhật trước khi chính thức “sang bển”. Kết quả là lụt trong việc, rồi ra đi với chiếc đầu rỗng tuếch. Những dòng cảm nhận sau ghi lại hành trình của những lần đầu tiên: một mình đi nước ngoài 3 tuần, sang nền văn hóa khác không chia sẻ cùng ngôn ngữ nói, hiện thực hóa giấc mơ sống trên núi , và di chuyển 1000 cây số dọc ngang đất nước Phù Tang.

Những bước chân đầu tiên…

12h đêm. Ánh đèn sáng choang, người người đi lại tấp nập. Bố mẹ quyến luyến tạm biệt con gái ở ga quốc tế. Giờ thì chỉ còn một mình thôi. Máy bay cất cánh lúc 1h15 sáng. Trong máy bay lạnh sun người nên không thể ngủ yên giấc, vặn bên nọ vẹo bên kia. Mình nửa tỉnh nửa mê, chập chờn giữa những làn mây bị cái lạnh làm đông cứng.

Mỗi lần mở mắt ra thấy trời tối, mình lại cố nhắm lại. Nhưng lần này, khi mở mắt ra, bỗng thấy ánh sáng chan hòa, ràn rụa, thế là tỉnh luôn giấc ấy. Trái tim bắt đầu chạy marathon. Đang lơ lửng giữa những tầng mây trắng bồng bềnh, máy bay bỗng nghiêng một bên, như đổ ập xuống một vùng đất bao la phía dưới. Núi! Khắp nơi là núi. Sắc xanh phủ lên những đỉnh núi nhấp nhô. Một luồng hạnh phúc chạy dọc theo sống lưng. Núi đây rồi. Nước Nhật đây rồi! Đất nước mà ngày ngày chỉ có thể xem qua Japanology và tưởng tượng ra. Mình thật sự sắp đặt chân lên đất nước ấy, trực tiếp gặp gỡ những con người, và hít thở bầu không khí Nhật Bản. Không dám tin đây là sự thật.

Xuống sân bay thì biết, đã đến lúc cần đối diện với hiện thực. Màn “con nai vàng ngơ ngác” đã diễn ra không ngoài dự tính. Đứng cùng anh chàng du học sinh người Việt mãi không thấy hành lí đâu. Hóa ra là 2 đứa đứng nhầm băng chuyền=)) Bài học đầu tiên rút ra:

Tự lực cánh sinh, chủ động tìm con đường đúng đắn cho mình thay vì dựa dẫm vào người khác, dù cho người đó có vẻ đầy kinh nghiệm.

Tưởng đã yên vị trên tàu, thì sau đó xuống nhầm bến… Lại thêm 1 bài học nữa:

Khách du lịch cũng ngơ ngác như mình thôi, hãy tin vào bản thân.

(đừng vì nghe lời mấy anh Tây đẹp zai mà lỡ bước đưa chân:))

Xách vali 15 cân chạy lên chạy xuống mấy bậc cầu thang (mà sau này biết là có thang máy), lại thêm 1 bài học tiếp theo:

Quan sát kĩ trước khi hành động, sẽ tiết kiệm thời gian sức lực hơn rất nhiều…

Sau khi đã chắc chắn ngồi đúng shinkansen để đi thêm 546 cây về phía tây nam, đứng gần 1 tiếng rồi mới có thể thư thả ngồi xuống. Mỗi lần nhìn ra cửa sổ là sẽ thấy núi. Núi cao núi thấp, làm nền cho những mái nhà xinh xinh trông như những ngôi đền thu nhỏ. Bầu trời trong xanh, mây trắng từng cụm bay tự do tự tại. Cơ thể mình mới thật sự lắng lại, từng bước đánh thức khỏi cơn mơ để đến với thực tại: mình đang ở Nhật rồi, không phải một giấc mơ đâu.

Giây phút ban đầu gặp gỡ với những người bạn Nhật Bản và mấy đứa Pháp, Hàn, Nga, Tây Ban Nha có chút bỡ ngỡ, nhưng rất hào hứng. Được cái ai cũng biết nói tiếng Nhật (và hầu hết tiếng Anh không giỏi) nên mình thành con ba ngơ nhất. Các bạn cứ thấy mặt mình đần thối ra là đủ biết không hiểu gì sất rồi=)) Các bạn tốt lắm, luôn quan tâm đến đứa hổng biết thứ tiếng chính của workcamp đó (mặc dù trong description dự án nó là phụ :’() Sau đó, cả lũ được dẫn tới trụ sở Upple là tổ chức mẹ đẻ của trại hè. Đường đi vào ngoằn ngoèo, còn đi xuống phía dưới, khiến mình có cảm tưởng cứ như đi vào hang động dưới lòng đất vậy.

Bữa ăn đầu tiên ở Nhật thật ngon, đặc biệt sau cả ngày chỉ bỏ vào bụng 1 chiếc bánh sandwich vác sang từ Việt Nam:)) Có món yaki udon – đặc sản vùng Kitakyushu; cơm cuộn rong biển mà các bạn sẽ cuộn rất to, ăn nhồm nhoàm chứ ko nhỏ gọn thanh cảnh như VIệt Nam; món ăn với bên trong là xôi trắng, bên ngoài bọc bằng lớp đậu đỏ siêu ngọt (đậu đỏ có mặt ở rất nhiều món ăn tại Nhật); natto là một loại đậu nành lên men ăn kèm với cơm; sốt cá hồi với mayonaise (bên Nhật rất thích ăn các loại nước sốt); và tất nhiên, không thể thiếu sushi. Kết thúc bữa tối, chúng mình nhanh chóng dọn dẹp để di chuyển đến địa điểm tổ chức trại hè. Mỗi người một tay nên mọi thứ diễn ra trong một nốt nhạc.

Thu dọn xong, tất cả rời đi, bỏ lại sau lưng phố thị, bắt đầu những con đường ngoằn ngoèo bay sang bên nọ bắn sang bên kia (cũng bởi chú phóng nhanh, lại còn giữa đêm đen thui thui). Lên nữa lên mãi, cho tới khi, dừng lại ở 1 căn nhà gỗ rất xinh. Đây là căn nhà mà chúng mình sẽ ở trong vòng 2 tuần. Mọi thứ trông đều thật mới mẻ với mình: căn bếp, nhà tắm, nơi ở… Đùng một phát ở với 30 con người thì làm gì mà chẳng lạ=)) Nhưng vì bản thân dễ thích nghi nên cứ thế mà lăn thôi. Căn nhà nằm giữa vùng nông thôn, có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích, nhìn thấy bầu trời dệt nên thảm sao. Mở cửa ra là núi, đi ra ngoài cảm thấy được bao vây bởi núi, vào trong nhà vô WC cũng thấy núi non trập trùng, mây bay phấp phới, cỏ xanh rợp trời. Còn ở với 30 con người đáng yêu đến từ nhiều quốc gia và yêu thương nhau nữa. Đây đúng là dream house của mình.

Hiraodai Natural House, here we come.

Đây là căn nhà gỗ rất đáng yêu 😍

 

Và đây là con đường dẫn ra thế giới bên ngoài…

(TO BE CONTINUED BY DƯƠNG HUYỀN THANH)