Sẽ thật may mắn nếu gặp được những người dù lạ,dù quen, chưa thân hay sẽ thân trong một hành trình rất dài để khám phá mảnh đất mới.
Trong chuyến bay sang Bỉ, máy bay transit tại Bangkok trong 2 tiếng. Đúng là chờ đợi bao giờ cũng thấy rất lâu. Lấy điện thoại ra giải trí thì hết sạch pin.Đen! Thế rồi đi vệ sinh và lúc ra được khoảng 2,3 phút gì đó mới sực nhớ ra” Chết, điện thoại ở đâu vậy má”. Lục túi quần không thấy, ba lô cũng không, đang phân vân, chạy vào nhà vệ sinh thì có một chị người Thái Lan cứ muốn nói gì đó với mình, rồi vội chạy vào nhà vệ sinh, mở ngoặc lúc đầu chị ấy chạy nhầmvào khu vệ sinh nam. Chị chỉ chỉ và hỏi “đây là điện thoại của mày hả” Tôi cảm độngrớt hết nước mắt nước mũi.

Đấy rõ trong những  người ta không quen vẫn có những người tốt đến thế.
À, chẳnghiểu sao tất cả các nhân viên ở đây toàn nhìn thẳng mặt mình mà bắn một tràngtiếng Thái. Đang lo sợ tiếng Anh có vấn đề, “sorry” một câu thì mấy anh chị cũng đồng loạt “sorry”. Hay chưa, thế là hai bên cứ xin lỗi nhau loạn xị ngậu.


Bỏ qua một đoạn anh nhìn như xã hội đen săm trổ đầy người nhưng lại sweet đến đối lập. Người Bỉ, đã ở Bangkok 6năm và có ý định ở đây lâu dài. Chuyện về anh cũng không ngắn nên chỉ dừng lại thế này thôi.

Điều đáng yêu nhất khi đến nơi xứ lạ là gì? Là niềm tin khi biết rằng lúc bước ra ngoài kia sẽ có người đang chờ bạn ở một góc cà phê nào đấy. Chị là “viên đường” ở Bỉ của tôi. Chị nhỏ hơn,nhưng đi rất nhanh, có thêt xách 1 va li hành lý 15kg và nói rằng” chị quen như thế này rồi” Tuy chị nhỏ hơn tôi nhưng bước đi nhanh thoăn thoắt. Chị bước thường mà tôi phải chạy đuổi theo. Tôi thường phải nói vớichị rằng “chị ơi chúng mình tận hưởng cuộc sống nhé” để giảm tốc chị lại.

Chị dắt tôi đi chơi khắp Leuven, luôn miệng giới thiệu những điều đặc biệt như sợ tôi sẽ không đủ hiểu về thành phố này. Hình như chị bị hội chứng đòi trả tiền vậy. Chị cho tôi ở nhờ, làm tour guide bất đắc dĩ, đưa tôi sang Hà Lan ngắm Tulips, vòng quanh khắp Leuven, và giờ chị lại đang được đòi trả tiền với lý do ” em để tiền mà làm việc khác”. Chính vì thế, mục tiêu “việc khác ” của tôi là được “mời” chị thêm vài lần nữa.
Ngày thứ hai ở Leuven của tôi cũng là với chị. Thời tiết không đẹp như dự định, nên chỉ có thể đi vòng thành phố vào buổi sáng. Vì là Chủ Nhật nên hầu như các nhà hàng đều đóng cửa. Không mua sắm, không ăn uống. Tôi được theo chị đi “tình nguyện” ở một viện dưỡng lão. Ở đây chỉ có người cao tuổi với các tính cách và đặc điểm rất khác nhau. Và họ hầu hết không còn minh mẫn. Nhưng họ rất nhiệt tình và hồ hởi. Họ sẵn sàng nắm lấy bàn tay tôi và nói những câu không thể hiểu.Tôi cười, tôi đã cười như được mặc định là chỉ nhe răng thôi.  Vì các bác ở đây ko nói đc tiếng anh nên hầu như ko có câu chuyện nào rõ ràng cả. Lúc tôi bón cho bà, cụ chỉ ăn, nhìn tôi cứ mỗi lần một phút và lại cười. Rõ ràng họ muốnnói với tôi những câu chuyện, những tâm sự gì đóvề cuộc sống đời thường chẳng hạn,nhưng tôi ko thể hiểu và đoán được. kết thúc lúc nào họ cũng nắm lấy tay tôi vàcười sảng khoái. Tôi vẫn thấy vui vì đâu phải giao tiếp là cách kết nối duy nhất.
Rời khỏi trung tâm, chúng tôi có bữa trưa vào khoảng 2h chiều tại nhà hàng Thái Lan. Thế là phải sang tận châu Âu mới được ăn đặc sản Thái cơ mà.

Chiều.Mưa. Chúng tôi quyết định ở nhà và nghỉ ngơi. Tối đến, do chênh lệch múi giờ,nên 9h30(khoảng 2h30 sáng ở Việt Nam) tôi đã buồn ngủ rũ mắt. Mà hay lắm, 9h đêm bên này trời vẫn sáng và có chút nắng.

– “Chị cho em ngủ 30phút nhé”
– “Không”
Vì chị biết chắc nếu tôi ngủ sẽ không thể dậy để đi “chiến đấu” với kế hoạch đêm của hai chị em được. Nhưng cuối cùng tôi vẫn được chợp mắt một lúc. Chúng tôi rời nhà lúc 10h tối.
Chị dẫn tôi vào 1 quán bar khá nổi tiếng. Không phải kiểu xập xình nhảy nhót điên loạn đâu, cũng ko bình lặng. Nó mang vẻ gì đó nhộn nhịp nhưng vẫn rất quy củ và lịch sự. Điều đặcbiệt khi uống bia ở Bỉ đó là khi bạn order loại bia nào, bạn sẽ nhìn thấy cốccó tên của loại bia đó. Nếu hết cốc, phục vụ sẽ xin lỗi bạn hẳn hoi trước khi chuyển cốc.
Và thế làchúng tôi chọn bia truyền thống. Hai con người, tại một đất nước xa lạ, ngồi tâm sự. Tôi lắng nghe những câu chuyện của chị. Chị kể về cuộc sống, về mơ ước, và về những điều mà tôi chưa biết về chị. Đó là những điều mà khi chợt giật mình tỉnh dậy  lúc sáng cũng khiến tôi không cầm được lòng. Tôi hiểu, hiểu chứ rằng đằng sau mỗi người đều có một câu chuyện. Vui, buồn, giận,hờn. Ấn tượng của tôi về chị có sự thay đổi vô cùng lớn. Không phải là ngưỡng mộ, kính trọng mà là mà là sự sẻ chia. Tôi mong được đồng hành nhiềuhơn với chị trong những câu chuyện, để có thể ôm lấy bờ vai bé nhỏ ấy và nói” cuộc đời sẽ tươi đẹp hơn vì có chị, chị à!”.