Sau 12 tiếng lơ lửng trên bầu trời thì tôi đã đặt chân đến Paris, choáng ngợp với sự rộng lớn và đồ sộ của sân bay Charles de Gaulle nhưng lòng tôi vẫn tràn đầy hưng phấn với hành trình sắp tới của mình.
Tôi đến Gare D’Austerlitz để đi tàu đến dự án. Điều kì diệu là tôi gặp Kseniya – cô bạn người Nga cùng camp với tôi ở đó. Hai đứa cùng nhau đến Issoudun, trên tàu nói chuyện không dứt và mọi lo lắng của tôi đều tan biến.
Dự án của tôi có 13 tình nguyện viên đến từ 8 quốc gia trong đó có Pháp, Bỉ, Tây Ban Nha, Hàn Quốc, Nga, Ấn Độ, Ý và Việt Nam. Điều bất ngờ hơn tất cả là tôi gặp chị Ngân – một tình nguyện viên người Việt trong workcamp của tôi. Nơi chúng tôi sống và sinh hoạt tập thể là DOJO (nó là sport center của thành phố). Chỗ ở rất đầy đủ tiện nghi và thoải mái với một cái phòng khách rộng, một cái phòng ngủ ngăn đôi cho nam và nữ, một phòng bếp đầy ắp đồ ăn, một phòng tắm và sân bóng đá, bóng rổ, bóng chuyền nữa. Công việc nấu ăn và dọn dẹp thì được phân công rõ ràng từng ngày (tuy vậy lúc nào tất cả cũng cùng nhau làm mặc dù không phải lượt của mình hehe)

Vậy bọn tôi đến Issoudun để làm gì?
Issoudun là một thành phố rất nhỏ nằm giữa nước Pháp. Tuy vậy nó là một thành phố rất xinh xắn, sạch sẽ và có tổ chức. Cứ thứ Ba hàng tuần, sẽ có 1 concert nho nhỏ khoảng 2-3 tiếng ở trung tâm thành phố và vé vào cửa là miễn phí cho người dân. Và nhiệm vụ của tình nguyện viên là hộ trợ cho festival âm nhạc đó. Chúng tôi phát flyers và giới thiệu cho dân địa phương những tiết mục của từng concert. Bên cạnh đó thì chúng tôi hỗ trợ chương trình trong việc set up và dọn dẹp sân khấu và ghế ngồi.

Đó mới chỉ là một phần nhỏ trong công việc của camp thôi nhé. Công việc chính của workcamp là vẽ một bức tường. Công đoạn đầu tiên là chúng tôi lên ý tưởng; rồi sau đó vẽ lên bìa catton; sau đó phun sơn lên tường; cuối cùng là hoàn thiện details. Sau dự án này, mình đã học thêm được nhiều kĩ năng về wall painting và đó là trải nghiệm vô cùng thú vị.
Tác phẩm của chúng tôi được rất nhiều người dân yêu thích và còn được chính quyền thành phố khen thưởng. Thậm chí còn cả nhà báo và TV địa phương đến chụp ảnh và quay phim nữa haha. Nhờ thế mà chúng tôi cảm thấy yêu công việc và thấy nó đáng quý hơn nữa.

Thời gian rảnh rỗi chúng tôi làm gì?
Có vô vàn hoạt động cho chúng tôi sau 5 tiếng làm việc. Thời tiết ở đây rất thích, dù có nắng nhưng vẫn có gió mát nên tôi và các bạn thường thích hoạt động ngoài trời. Vào buổi chiều chúng tôi hay ra sân chơi bóng chuyền hoặc bóng đá, nếu trời mưa thì chúng tôi sẽ chơi bóng rổ trong nhà. Nhờ vậy mà sau workcamp tôi cũng thích hoạt động thể thao hơn. Bên cạnh đấy thì chúng tôi cũng có nhiều trò khác nữa như là bóng né, cướp cờ, karate,v..v. Và trò chơi tôi thích nhất là cướp cờ, bởi lẽ chúng tôi chơi nó rất đặc biệt. Thay vì dùng tiếng Anh hay tiếng Pháp để đọc số, chúng tôi dùng bảng số của cả 8 ngôn ngữ haha, bởi vậy phải học thuộc số của 8 thứ tiếng và phải thật tập trung thì bạn mới cướp được cờ. Tôi còn cơ hội được học Aikido một môn võ của Nhật nữa.

Những hôm làm biếng không muốn hoạt động thể thao, chúng tôi sẽ tụ tập ở phòng khách chia sẻ về văn hoá, con người, đất nước của mình rồi còn mở liveshow hát nhạc truyền thống của tất cả các quốc gia nữa. Đến nước Pháp nhưng tôi học được không chỉ văn hoá và tiếng Pháp mà còn được tìm hiểu về sự đa dạng văn hoá của nhiều quốc gia nữa. Đó là điều vô quý giá mà workcamp đem lại cho tôi.

Những ngày nghỉ cuối tuần chúng tôi thường đi picnic, đạp xe, đi bơi, đến thư viện hoặc chơi bowling. Tôi và các bạn tình nguyện khác cũng được hai bạn leader và dân địa phương dẫn đi thăm quan thành phố nữa.

Những kỉ niệm nào đáng nhớ nhất?
Tôi sẽ không bao giờ quên được ngày quốc khánh Pháp. Quốc khánh Pháp là 14.7, ở thành phố nào dù nhỏ nhất cũng bắn pháo hoa. Issoudun bắn pháo hoa vào 13.7 vì 14.7 là bắt đầu kì nghỉ lễ mọi người sẽ đi chơi và không ở trong thành phố. Tất cả xúng xính áo quần đi party, còn được chị gái người hàn quốc make up cho nữaPháo hoa ở đây đẹp lắm, còn có cả hoà âm ánh sáng, bên cạnh đấy thì có concert nhỏ nhỏ. Kết thúc concert thì cũng đã 1.00 sáng, trên đường về DOJO tất cả cùng hát “One love” của Bob Marley và câu hát mà chúng tôi hát vang trong đêm hôm đấy là “One love! One heart! Let’s get together and feel all right”. Tôi tin rằng sau đêm hôm đó, chúng tôi đã xích lại gần nhau hơn nữa.

Đêm thứ hai mà có lẽ không bao giờ tôi có thể quên là là đêm cuối cùng. Khi ấy 13 bạn tình nguyện viên như hoà vào một, chúng tôi như những thành viên như gia đình. Chúng tôi đến bức tường mà chúng tôi vẽ rồi cùng nhau chia sẻ những cảm xúc sau workcamp. Tất cả đều buồn vì sắp phải chia tay nên ai cũng khóc. Sau đấy thì bọn tôi quyết định đem hết túi ngủ ra bãi cỏ nằm để cả đám ngủ cũng nhau đêm cuối.

Con người tôi đã thay đổi như thế nào sau hành trình này?
Tôi không còn ngại giao tiếp với người lạ nữa, tôi trở nên cởi mở hơn. Khi đến đây, tôi cười nhiều hơn bao giờ hết, bởi khi đi ra đường dù không phải người quen người dân cũng sẽ nở một nụ cười rất tươi rồi chào hỏi “Bonjour, ca va?”. Một nụ cười thôi cũng khiến tôi cảm thấy sự xa lạ trở nên gần gũi hơn bao giờ hết.
Tôi học được cách sống tự lập khỏi bố mẹ và biết quan tâm đến tất cả mọi người. Lối sống tập thể cùng 12 bạn tình nguyện viên khác đã giúp tôi rất nhiều trong chuyện này. Bên cạnh đó, khi bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn kia tôi gặp được quá nhiều mảnh đời bất hạnh và nó quá nhiều so với những gì tôi từng nghĩ.

Chuyến đi này ban đầu là sự liều lĩnh của bản thân tôi, khi lần đầu tiền tôi bước chân ra ngoài thế giới rộng lớn kia để khám phá và trải nghiệm một mình. Nhưng bây giờ thì tôi chắc chắn rằng sự liều lĩnh của tôi là quyết định đúng đắn, là lúc tôi thoát khỏi vùng an toàn của bản thân, và cũng là cánh cửa đưa tôi đến với những trải nghiệm vô cùng ý nghĩa.

Hãy một lần bước ra khỏi vỏ bọc của bản thân, hãy đi đi khi còn có thể, hành trình này sẽ mang đến cho bạn những điều tuyệt vời bất ngờ hơn tất cả những gì bạn có thể tưởng tượng.

Nguồn: https://jamiephamblog.wordpress.com/